Hình ảnh

Ớt kiểng Huế xưa

trái nhúHoa nhú

***********

Thân yếu

***********

Tím ớt Huế :D

Tím.. ớt Huế 😀

***********

Giống trái cà, nhưng cà mọc chúi xuống, ớt kiểng Huế mộc chỉ thiên...

Giống trái cà, nhưng cà mọc chúi xuống, ớt kiểng Huế mọc chỉ thiên…

**********

Sum nhưng ít.. suê, hehe!

Sum nhưng ít.. suê, hehe!

**********

Đẹp chớ ơ!!! :lol:

Đẹp chớ ơ!!! 😆

**********

Cũng đẹp chớ ơ lun!Cũng đẹp chớ ơ lun!

*********

RSCN0605

Hoa nở.

Giống ớt kiểng quá xưa đến nỗi không ai còn chơi và chắc cũng ít ai còn hạt giống.

ỚT KIỂNG HUẾ XƯA (tiếp theo)

Như đã tường thuật, ớt kiểng Huế sẽ đổi màu… thì nay nó đã đang chuyển thành màu cam.

DSCN1108

Đang dần chuyển đổi màu.

Dần đổi màu

Cam cam

DSCN1109

Hoa rụng để trổ trái.

DSCN1113

Nấp.

DSCN1115

Lá ớt (các loại) nấu canh tôm khô ăn rất ngon!

DSCN1109

Tất cả chỉ mới được có thế này.

Sẽ tiếp phần khi trái ớt đổi màu thêm..

Dần đổi màu

Màu cam DSCN1108 DSCN1109 DSCN1110 DSCN1111 DSCN1112 DSCN1113 DSCN1114 DSCN1115

EM TIN ANH

…Tôi không muốn phải tàn nhẫn như thế này với anh vì nếu nói về tàn nhẫn thì có lẽ sự tàn nhẫn duy nhất mà anh đã gợi nên trong tôi, ấy chính là sự lừa dối. Tôi dùng từ lừa dối vì thực sự anh đã lừa dối tôi thật! Anh đã tàn nhẫn với tôi gấp ngàn lần so với tôi hiện tại…

Con bé 13 tuổi trong ngần thơ ngây, năm ấy tôi đã yêu mê văn nghệ (từ dùng hồi mới giải phóng) biết chừng nào, tôi yêu đàn ca, tôi yêu sáo thổi mà đến với anh như một người yêu âm nhạc để rồi theo thời gian, theo thời gian tôi đã yêu con người anh chứ không chỉ riêng yêu giọng hát tiếng đàn của anh.

Ngày ấy anh 18 tôi mới vừa…13, anh trong mắt tôi, đôi mắt hạn hẹp đã vẽ nên anh một nghệ sĩ nhưng tôi đâu biết nghệ sĩ bao hàm cả việc anh có sáng tác, anh phải có nhạc phẩm thì anh mới được mệnh danh nên thế (đó là chưa nói tác phẩm phải là một tuyệt tác nữa cơ!) Thế nhưng, con bé 13 đâu cần gì hơn? Tôi nghe và tôi mê âm nhạc là đủ.

Như thế, cứ như thế tôi từ yêu âm nhạc tôi đã đến yêu anh.

Vậy mà chưa tròn năm thì một hôm có một phụ nữ đến tìm tôi, lúc bấy giờ tính theo tuổi “mụ” thì tôi là con bé đã 14, người ấy bế trên tay một bé gái chớm tuổi Thôi nôi nói với tôi: ” Đây là con gái anh Lâm Dũng, còn tôi là vợ anh ấy…”

Có nghĩa gì đâu cơ chứ?

Tôi bình thản đỉnh đạc trả lời: “Oh! Vậy à? Tôi không hề biết Lâm Dũng đã có gia đình, được rồi, chị yên tâm, tôi không giữ cho mình cái gì không thuộc mình. Chị về đi, tôi trả anh lại cho chị.”

Tuy nói một cách chững chạc và điềm tĩnh thế tôi vẫn đi tìm hiểu và được anh cũng cố niềm tin bằng một câu chắc nịch: “Ùi, con đó nó yêu anh, nhưng anh không yêu nó, bây giờ anh quen em nên nó thấy không ăn được nên khuấy cho hôi á mà!”

Okei! Thế thì không sao, em tin anh!

Và sau vài năm, tôi lớn lên, vừa xong 12, được tuổi lấy chồng. Mười tám tuổi chúng tôi làm đám cưới như tất cả các cặp tình nhân, yêu và đến với nhau. Hai mặt con, tôi dù vụng  về, vẫn vun bồi hạnh phúc bằng tất cả con tim và bản chất tinh trong của mình.

Một hôm, cũng bỗng một hôm như thế cách sau đó hai mươi năm, một người bạn thân đến nhà, không như mọi hôm, cô ấy khong đến một mình mà có đưa thêm một cô bé trạc độ tuổi hai mươi để hỏi tôi một câu: “Chị, chị biết ai đây không..”

Thân nhau lắm nên tôi không buồn ngẩng lên, tay vẫn làm hàng miệng trả lời” Biết thì mới đoán được chứ đây không biết sao biết ấy là ai mà hỏi vậy, Huệ?” – “Vậy sao, thôi chị không biết thì thôi vậy!” – Rồi sao sau đó tôi chẳng nhớ chỉ nhớ như in một chi tiết là Lâm Dũng mới đó đã thoáng đâu mất. Tôi an nhiên, tôi bình yên và tôi hồn nhiên tiếp tục cuộc sống với công việc của mình. Ba hôm sau thằng bé em họ bên chồng gặp tôi giữa chợ, tôi bán bánh, thằng bé bán cà rem. Nó dò la: “Con gái anh Dũng về, chị biết chưa?”

Thảng thốt một thoáng, thước phim ba ngày trước bỗng phát như phát trực tiếp ấy.. tôi nhớ lại tất cả, tôi hình dung sự việc trong chớp nhoáng, tái mặt, tay chân rụng rời, gánh bánh trên vai trĩu nặng dù nó đã hằng trĩu, thế mà bấy giờ tôi mới cảm thấy nó oằn vai.

Chiều về chợ, tôi hỏi và vanh vách bằng độ nhạy cảm của phụ nữ tôi lật trần mọi sự, kết cục Lâm Dũng đành nói: Con bé Lan ngày xưa, giờ nó lớn, nó đi tìm cha và mẹ nó thì chỉ đến đây..” – “Rồi sao?” – “Thì vậy thôi, nó gọi anh bằng ba, thì anh nhận nó là con gái, vậy thôi!!!”

Oh oh!!!

Hóa ra hai mươi năm trước anh đã lừa dối tôi và tôi đã tin anh….

Em tin anh mà anh thì thật tàn nhẫn./.

********

Ảnh

Margueritte

******

Ảnh

Tinh trong.

Nhatrang, 1h00 ngày 10/6/2013

“RANH NGÔN” báo ANTG cuối tháng 3 (năm 2003)

  • Hãy vứt thật nhiều tiền ra gió, nếu gió thổi về hướng anh! 😆
  • Đàn ông dễ từ bỏ mối quan hệ kéo dài hai mươi năm hơn là mối quan hệ với cô gái hai mươi tuổi.
  • Người chồng ngốc nghếch thường mắng mỏ vợ, còn người chồng thông minh thì tự mắng mình đã dại dột cưới người vợ như thế.
  • Nếu anh giúp bạn trong hoạn nạn thì anh ta chắc chắn sẽ nhớ tới anh khi lâm nạn.
  • Không phải lúc nào sự anh minh cũng tới cùng tuổi tác. Lắm khi tuổi tác chỉ đến một mình thôi.
  • Người đàn ông thông minh cố gắng không tạo ra cớ để phụ nữ làm mình làm mẩy, nhưng người phụ nữ thông minh thì chẳng cần có cớ vẫn làm mình làm mẩy được.
  • Để tạo ấn tượng với xung quanh, trẻ con cố gắng làm cho mình già hơn, đàn ông – thông minh hơn, còn phụ nữ – trẻ hơn và ngốc nghếch hơn. (câu này, viết thế này đọc..ít hiểu vậy, ta?)
  • Khi ta càng có nhiều tiền thì ta càng dễ cảm nhận ra chân lý là hạnh phúc không ở trong tiền bạc.

Xin hết, hehe!

********

RSCN0605

Đọc Ranh Ngôn ngắm hoa ớt.

“Ranh” ngôn (st_ nói thẳng là chép lại từ báo ANTG số cuối tháng năm 2003)

Mình viết dở mà đọc cũng chẳng hay hơn, thôi thì có gì.. cho nấy mà cũng chẳng biết cho ai nên nhờ HL làm cho cái nhà mới để chứa những cái chẳng ai cần.. Bùn dzậy đó!

  • Thực oái oăm, trong cuộc đấu tranh giữa cái rất tốt và cái tốt, phần thắng đôi khi lại thuộc về cái không tốt. 🙄
  • Điều ta muốn quên đi nhất thì thường lại rất khó quên.
  • Giá trị của tiền chỉ tương đối thôi: Một trăm nghìn đồng mà vợ không biết còn quý hơn cả triệu bạc mà vọ biết là ta vừa kiếm được. 😆
  • Đừng uống rượu với những người nổi tiếng, tiền tốn quá nhiều mà chẳng được chút nguôi quên nào cả. 😕
  • Người đàn ông có thể yên ổn với bất cứ người phụ nữ nào, nếu anh ta không phải lòng nàng.
  • Truyền hình trực tiếp thật hay, nó giúp cho chúng ta có thể xem những liveshow không đáng để chúng ta tới tận nơi để xem. 😀
  • Thật oái oăm, không ít nhà phê bình sân khấu tư duy theo lối sau: Nếu vở kịch diễn đông khách, đó là thương mại; còn nếu không có người xem, đó là nghệ thuật cao cấp.
  • Một ca sĩ không có giọng luôn có thể tìm được một công chúng không có tai nghe.

$$$

Ảnh

$$$

DSCN0518

Post bài này mà mong là cô giáo của mình đọc trước tiên và chấm điểm cho miềng..

Hình ảnh

Soạn sách trên kệ khi dọn về nhà mới

Tiểu thuyết THỨ NĂM

Tiểu thuyết THỨ NĂM

*******

DSCN0001

OHSO

*******

DSCN0005

TẬP TẠ 😆

******

DSCN0006

BÁO

*******

DSCN0008

Sách xưa như trái đất 😥

*******

DSCN0026

NGÀI ĐI ĐÂU

*******

DSCN0027

TTBG là một violoniste

******

DSCN0031

ĐỌC

*******

DSCN0050

MƯỜI NGHỊCH LÝ

*******

sachsocsda

Mong được tặng SKTMT cho cô giáo.

Bài sửa (còn tiếp). Ngày 10/6/2013

Kỷ niệm ngày dọn vào nhà mới.